Chuyện không chỉ bắt đầu từ ngày hôm qua, mọi việc đều là một chuối các sự kiện. Bị dồn nén, rồi tới ngày bộc phất. Sự nhẫn nại trong công việc là điều nên có, và trách nhiệm là một phần đóng góp trong đó. Không nên tìm cách đổ lỗi cho những yếu tố bên ngoài để trốn thoát trách nhiệm như vậy.
Jo, thay vì nói vòng vo, không rõ đầu đuôi, thì thích một sự rõ rang. Thà cứ nói thẳng, ghét những thứ im lặng. Cứ cho rằng chỉ cần để ý suy nghĩ của bản thân là được. Mặc kệ những suy nghĩ của người khác.
Những biểu hiện như vậy có phải chỉ đến một ý nghĩ ích kĩ của những con người đầy tính toán. Họ cho rằng bản thân thay đổi thành như vầy là vì bất khả kháng. Hoh không có sự lựa chọn, là những thứ xung quanh tác động họ. Là những người xung quanh thay đổi, ảnh hưởng đến lợi ích của họ. Họ giả tạo là vì bất khả kháng, vì một cuộc sống yên bình. Không ai được đổ lỗi cho sự ích kỉ của họ.
Tôi thấy hang ngàn người đặt câu hỏi cho xung quanh, rằng ai thay đổi họ. Ai làm cho họ mệt mỏi, ai làm cho họ mất đi niềm vui, ai làm cho họ phải vật lộn trong những thứ giả tạo và trách nhiệm. Trên thế giới này có gì là công bằng, là bình đẳng, là hoàn mỹ.
Bạn cảm thấy ngột ngạt vì bạn đã đánh đổi bầu không khí của mình cho những thứ khác. Cho những lợi ích mà bạn hít thở từ lâu trước khi bạn nhận ra bạn chẳng còn gì để thở. Yêu cầu hay đòi hỏi là nhu càu cơ bản của mọi người. Còn đánh đổi bao nhiêu là phụ thuộc vào mỗi người.
Thôi thì thay vì bực tức khi những giá trị mà họ lựa chọn đi ngược với những giá trị của bạn. Hãy cố bình tính Jo ơi. Hãy cứ suy nghĩ cho chính bản thân mình là được rồi. Hiểu họ là một công việc khó khan. Và bạn cũng không đủ công sức và thời gian cho những việc đó. Chấp nhận là đơn giản nhất. Không phàn nàn, không thắc mắc. Thắc mắc làm gì cho mệt. Mệt lắm Jo ơi.
Bình Dương, 22.Nov.2016